Hế nhô và cám ơn bạn đã ghé thăm Nhà Cọ Lam của Kas \(^O^)/ Tất cả mọi vị khách đều được hân hoan chào đón tại đây ^_^ Cẩn thận, mọi cọ trong đây đều dính màu lem nhem đấy ò_Ó

3.2.12

Hôm nay cái con bé "đẹp nhất khối" ấy với thằng bồ lớp bên lại ngồi trước mặt mình. Cũng lại mân mê tai mắt nhau, cũng nhéo, cũng cười ha hả.
Vớ vẩn. Nhảm nhí. Tốn thời gian. Nhìn xốn con mắt, nghe đau lỗ tai. Nếu lúc đó đang không phải học cho tiết tới kt là mình đã đứng dậy và chạy như điên ra sân rồi ngồi xó cạnh bãi gửi xe GV rồi.
Tôi xin lỗi nếu tôi bắt đầu trở nên giống một bà già phong kiến khó chịu, nhưng thật tình, các bạn làm cái trò ấy để làm gì chứ? Để chứng minh bản thân mình với ai? Ở cái tuổi 14 15 ăn chưa no, lo chưa tới, bản thân mình chưa làm ra được đồng nào, chỉ có thể sống dựa vào bố mẹ, tại sao không lo học để chuẩn bị cho cả quãng đời dài đang trải ra ngay trước mắt, cứ phải học đòi thế để làm cái gì? Tôi không phản đối gì những thứ tình cảm đặc biệt ở cái tuổi mới lớn này, nhưng cái thứ đó thật tình tôi không thấy được ở các bạn dù chỉ một chút. Các bạn có nắm tay, có vuốt tóc, ôm hôn, nói những lời sến súa với nhau hay những thứ đại loại như thế cũng chỉ là giả vờ, nói thẳng ra là giả dối. Sao cứ phải đầu tư công sức thời gian vào những chuyện vô ích như thế, trong khi đó cái thứ cần thiết hơn rất nhiều là cái việc học, cái việc đầu tư cho nhân cách sau này lại không lo tới?
Đừng có nói chữ "tình yêu" với tôi. Các bạn chưa hiểu một tí gì về tình yêu đâu, không một chút nào cả. Tôi không nói ai cũng vậy, nhưng ở trường hợp các bạn là vậy đấy. Tôi đã nếm trải cảm giác khi yêu một lần, thật quá đau đớn và không hề như mong muốn, không, nói đúng hơn là ngay từ đầu tôi không mong muốn nó một chút nào. Tình yêu là thứ rắc rối và bí ẩn, đôi lúc ta thèm khát nó, đôi lúc ta lại cự tuyệt nó, không muốn nó tồn tại. Các bạn vẫn chưa đạt được tới điều này đâu. Cặp kè kiểu kia chỉ là thái độ bồng bột nhất thời, chỉ là tự tạo cho mình một thứ ảo tưởng để rồi tự ngưỡng mộ bản thân, hay để được người khác ngưỡng mộ. Những cặp đôi như mấy bạn, người khác nhìn vào có thể cười mà bảo rằng "thật dễ thương, thật hạnh phúc, thật đáng ngưỡng mộ", nhưng xin lỗi nhé, tôi chỉ thấy nó như cái gai đâm thẳng vào mắt. Thật khó chịu và đáng ghét. Cứ bảo tôi ghen tị đi, cứ bảo tôi muốn được như vậy đi, bạn nghĩ sao cũng xong. Thật tình là tôi căm ghét nó. Vô nghĩa. Cái thứ phù phiếm ấy chẳng phải là tình yêu. Nó chỉ là bản sao méo mó và nhất thời của tình yêu thôi. Nó làm sai lệch đi ý nghĩa của tình yêu, nó làm tốn thời gian, công sức, lâu dần sẽ làm phiền người khác và chính bạn. Ngay bây giờ đây, cái thứ ấy đang làm phiền tôi.
Nghe này, tôi hiểu vì sao. Bạn vẫn chưa biết thứ gì mới là quan trọng nhất đối với bạn, vậy nên bạn cứ dấn thân vào những cảm giác giả tạo ấy để tự xoa dịu sự hoang mang của chính mìmh. Cứ phản đối tôi đi, đó là sự thật, chỉ có là bạn không nhận ra thôi. Cái thứ mà bạn đang tung lên mây ấy chỉ là chiếc bình phong bạn tự tay dựng lên trong vô thức. Hãy tỉnh lại đi. Một ngày nào đó, bạn sẽ hiểu những điều này... Hãy tìm cách hiểu nó mà ít đau đớn nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Vui lòng không spam, quảng cáo hay chửi văng mạng trong quá trình chém gió. Cám ơn!
À, phải rồi, dạo này cứ thấy cmt trên blog toàn "Nặc danh" hết ráo =A= Nên mọi người cmt nhớ ghi tên để tớ biết đường mà trả lời nha '3'...