Hế nhô và cám ơn bạn đã ghé thăm Nhà Cọ Lam của Kas \(^O^)/ Tất cả mọi vị khách đều được hân hoan chào đón tại đây ^_^ Cẩn thận, mọi cọ trong đây đều dính màu lem nhem đấy ò_Ó

29.10.12

Hôm nay vào thăm dA của bạn, thấy bạn tiến bộ vùn vụt. Khá buồn, khi mà nhận ra tôi và bạn cứ ngày một cách xa nhau.
Bạn giờ đã thuộc hàng đẳng cấp trên dA rồi nhỉ, mọi người ái mộ bạn, tôi cũng thế. Bạn quả thật tài năng và có khiếu màu sắc, tranh của bạn thật đặc biệt. Trong khi đó, tôi lại vẫn chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt không hơn không kém, với mớ tranh phác nhếch nhác và một đống comm nợ không biết giải quyết ra làm sao...
Cái sự thật là tôi với bạn cùng tuổi nhau càng làm tôi buồn hơn. Biết rằng không nên so sánh, vì tôi và bạn khác nhau cả về cách thể hiện và thời gian luyện tập (thứ mà rõ ràng bạn có nhiều hơn tôi), nhưng cảm giác buồn và, nói thế nào ấy nhỉ, cảm thấy thất vọng về chính bản thân mình là không thể tránh khỏi, không thể nào.
Chuyện chúng ta không nói chuyện với nhau là do tôi, như mọi khi thôi. Một lần nữa, tôi lại mắc sai lầm, tôi nhầm tưởng, hay nói đúng hơn là ảo tưởng. Tôi làm phiền bạn. Nhưng lần này tôi thông minh hơn lần trước, đọc tweet của bạn, dù không nói rõ là ai, tôi đã hiểu, và tôi rút lui. Đáng lẽ tôi đã có thể xin lỗi, nhưng nếu lại làm phiền bạn thì sao? Vậy nên tôi im lặng rút vào trong tối, và tôi hiểu, lại một lần nữa, tôi lại bất cẩn phá nát một tình bạn thậm chí còn chưa hình thành.

Nếu không viết ra thì lại không chịu được. Mà viết ra rồi thì rốt cuộc lại viết trong này, nơi mà tôi biết bạn không hề biết tới. Tôi là vậy đó, bao nhiêu năm trôi qua, có cố đến thế nào, vẫn là một kẻ hèn nhát.

Lần trước, tôi viết một status dài ngoằng trên FB, về một người mà tôi đã vô tình làm hỏng tình bạn giống như bạn. Chị ấy không comment, không like, nhưng viết một status khác, và tôi thở phào hiểu rằng chị ấy đã tha thứ cho tôi. Nhưng tha thứ không đồng nghĩa với làm lành, vậy nên đến giờ chúng tôi vẫn chưa nói chuyện, ít nhất là như 2 người bạn bình thường, chỉ coi nhau như người quen thoáng qua đâu đó trong đời, thỉnh thoảng gặp thì vỗ vai nhau hỏi thăm sức khoẻ, rồi lại đường ai nấy đi. Nhưng gỡ bỏ được cảm giác nặng nề, né tránh đó, đối với tôi là tốt lắm rồi.

Lại gần đây, tôi viết comment trên journal của một người khác, người mà lúc đầu đã có ấn tượng không mấy tốt về tôi. Comment chủ yếu là về chuyện gia đình mà chị ấy viết trong journal, nhưng trong phần chữ rất nhỏ, tôi để lại lời xin lỗi, có lẽ hơi dài dòng. Chị ấy reply, bảo rằng không sao, rằng chị ấy hầu như đã quên mất mọi chuyện, và không còn thù hằn cá nhân gì cả. Tôi đã thật sự rất vui; không reply, vì tôi muốn giữ comment ấy lại trong inbox mình, như một kỷ niệm đẹp.

Phải, nếu tôi thật lòng xin lỗi, mọi người sẽ tha thứ, ở một chừng mực nào đó...
Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ gom hết can đảm mở lời xin lỗi bạn, chắc chắn. Vì với tôi, bạn đặc biệt hơn những người khác. Có thể là vì bạn cùng tuổi với tôi, tôi cũng chẳng biết rõ nữa, nhưng tôi thực sự, thực sự muốn làm bạn với bạn.

Viết ra đây vài lời, bởi tôi không còn giỏi kiềm chế cảm xúc như trước nữa; nếu không viết chắc tôi nổ banh ra mất /cười/ Chắc là bạn sẽ không đọc được post này đâu, nhưng nếu bạn đang đọc, thì tôi muốn bạn biết rằng, tự thâm tâm, tôi thực lòng xin lỗi. Tôi ngưỡng mộ bạn, và tôi chỉ muốn được làm bạn với bạn, vậy thôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Vui lòng không spam, quảng cáo hay chửi văng mạng trong quá trình chém gió. Cám ơn!
À, phải rồi, dạo này cứ thấy cmt trên blog toàn "Nặc danh" hết ráo =A= Nên mọi người cmt nhớ ghi tên để tớ biết đường mà trả lời nha '3'...